Truyện dài của Lu Hà phần 5
Con ngựa sắt truy ô xích thố của chúng tôi lại bon bon phi
nước kiệu qua phà Chí Chủ và dọc theo con đê chạy tuốt về quê nhà. Chú thím tôi
mừng lắm, có hai cháu về chơi. Các em đã lớn đi làm việc xa nhà cả. Riêng có thằng
Dị con trai lớn nhất ở nhà, để ôm chân bàn thờ ông bà ông vải thay tôi, nó bảo
rằng: Anh cả là người từng trải thật, mấy tháng trước em cứ tưởng anh cưới vợ
mà nay lại dẫn một chị mới về làng. Bố mẹ tôi vốn dĩ không ưa Tuyết Mai nên đã điện
gấp về quê thông báo cho họ mạc hai bên nội ngoại là không nên tiếp đón gì cả.
Chú ruột tôi đã từng là giáo viên dạy văn hóa trương trình bổ túc tương đương với
cấp 3 cho các học viên của trường sĩ quan lục quân Sơn Tây là người thông
thoáng thức thời không câu nệ tiểu tiết. Nói chuyện với Tuyết Mai chú lại tỏ ra
rất tâm đắc. Chú rủ ngày mai đi Yên Lập chơi, tiện cái xe máy đó chở chú đi
theo. Tôi thấy dù sao thì chú cũng là đàn ông ngồi mé sau Tuyết Mai hay ngồi ôm
lưng tôi đều không tiện, nên chú đành phải lẽo đẽo đạp xe đạp theo sau.